Quảng cáo

Ngành seo LƯƠNG cả trăm triệu có nên theo ?

1:12 AM |
Ngành seo cả trăm triệu có nên theo ?

Seo là gì ? có nên đi theo nghành seo, và lương của seoer như thế nào ? Đây là câu hỏi mà gần đây các bạn sinh viên, những người đang định theo ngành này đang băn khoăn thắc mắc không biết có nên theo. Hôm nay tapchimobile.org sẽ cùng các bạn đi tìm hiểu đôi chút về ngành này.

- Seo là gì ? Nghĩ đơn giản Seo là tối ưu hóa công cụ tìm kiếm ( Google, yahoo, ..) để được thứ hạng cao trong công cụ tìm kiếm.  truyen sex

- Seo ? Lương trung bình của Seo ? 
Chúng tôi đã có cuộc khảo sát được tính chuẩn theo bộ môn xác suất thống kê của trường đại học thương  mại về lương của ngành này. Dưới đây là những hình ảnh chúng tôi tham khảo tại hai thành phố lớn là TP HCM, Hà Nội trong hiệp hội Seo bí mật của những cao thủ Seo hội tụ.  tin nhan chuc mung nam moi


Seo ? Lương trung bình của Seo ?

Đây là những comment, những tài liệu khảo sát mà chúng tôi thu thập được.

Một bạn có ních name Melody chia sẻ, mình tự làm seo cho mình và được trên 10 chai, Melody tự làm seo cho chính mình,  Melody cũng sở hữu lượng theo dõi khá lớn (244,150 people) Melody đang thiết kế website tại hải phòng. tin nhan chuc mung nam moi
Seo ? Lương trung bình của Seo ?

Lương trung bình của ngành này tại Hồ Chí minh và tại Hà nội con số trung bình mà chúng tôi nhận được là 5,5 triệu. truyen sex


Một số bạn còn chia sẻ thêm với dọng hài hước " Tôi 6 triệu/ tháng cầy hộc cả máu " Trên đây là những chia sẻ của các bạn ở 2 thành phố lớn, mong rằng sau buổi chia sẻ hôm nay các bạn cũng hiểu thêm về ngành Seo, lương Seoer thế nào để bạn có nên theo đuổi nó không. Về cơ bản Seo trong năm 2013 rất rê xin việc , vì  vậy mà sinh viên khoa thương mại điện tử trường đại học thương mại đang đổ xô đi học seo ở các trung tâm tại Hà nội. truyen sex


Xem thêm…

Cùng đi tìm hiểu cách thức Đặng Lê Nguyên Vũ làm giàu

4:57 AM |



Đặng Lê Nguyên Vũ - Giấc mơ từ làng quê nghèo


Giấc mơ từ làng quê nghèo
Hồi ức về những ngày tháng khởi nghiệp đầy lận đận và gian khó của ông Đặng Lê Nguyên Vũ, Giám đốc Công ty Cà phê Trung Nguyên. "Tôi có thể nói không sợ quá lời rằng sự xuất hiện của Trung Nguyên đã mang lại một không khí thưởng thức cà phê mới tại Việt Nam, và ở nhiều nơi trên thế giới giờ đây nói đến cà phê Việt Nam là người ta đều biết tới thương hiệu Trung Nguyên.
truyen sex


Tuổi thơ thời đi học của tôi là cảnh lội bộ trên con đường đất đỏ dài 15km trong suốt chín năm, ngày nắng cũng như mưa. Niềm vui trên con đường dài đến trường và về nhà là khi đi ngang qua trạm thuế vụ, thỉnh thoảng có được quả chuối chín hoặc vài củ khoai lang ăn sống của những người buôn bán tốt bụng cho. 
tin nhan chuc mung nam moi
Vui nhất là khi có thể quá giang phía sau chiếc xe chở gạch về nhà khi đôi chân đã muốn quị vì lội bộ. Năm tôi vào lớp 10, gia đình mua cho chiếc xe đạp cũ để lên Buôn Ma Thuột đi học.

Năm 1990, tôi thi đậu Đại học Y khoa Tây nguyên; từ xã Madrăk hẻo lánh, mẹ tôi phải bán đi nhiều tạ lúa và nhiều thứ khác trong nhà để tôi lên Buôn Ma Thuột nhập học. Những ngày học ở trường y, lúc nào tôi cũng trăn trở về công việc và cuộc sống của người thầy thuốc. Càng học lên, điều đó càng bứt rứt trong lòng tôi. Muốn có cuộc sống khấm khá hơn, phần nhiều những người học y chúng tôi đã quên lời thề Hippocrate. Xót xa quá! Và với tôi, cách tốt nhất không vi phạm lời thề là... bỏ nó luôn, làm việc khác. Nhưng làm gì đây?
Làm gì ở tuổi 22 tôi chưa biết được. Nhưng luôn thiêu đốt tôi là phải làm được điều gì đó để đổi đời, không thể nghèo mãi được. Mẹ tôi lam lũ quanh năm đầu tắt mặt tối, suốt ngày mặt người lẫn trong ruộng rau lang, chiếc nón cũ hiếm khi rời khỏi đầu. Tôi luôn hình dung lại được cảnh mẹ tôi nặng nhọc bưng từng chồng gạch, hay tất tả chạy ra ruộng rau lang hái đọt non đem bán kiếm miếng ăn cho cả nhà. 
tin nhan chuc mung nam moi
Mẹ tôi nghĩ cuộc sống nghèo khổ của gia đình chúng tôi là số mệnh ở trời. Mỗi lần tôi về thăm nhà thì mẹ tôi vừa vui vừa lo. Vui vì có con trai về thăm nhà và lo vì khi tôi rời nhà, bà cụ phải chạy vạy một hai trăm ngàn cho tôi làm lộ phí đến trường. Tôi không bao giờ quên được cái ngày tăm tối đó, khi bố tôi đổ bệnh nặng mà chạy vạy khắp trong dòng tộc không làm sao kiếm đủ 2 triệu đồng cho ông chữa bệnh! 
truyen sex
Tôi ở trọ tại Buôn Ma Thuột và làm công luôn cho nhà trọ này: làm cỏ, hái cà phê, đem cơm nước cho nhân công ở rẫy... Ngày còn bé ở làng, tôi đã thạo hết những việc này.

“Đạp tung giường chiếu hẹp”
Tôi luôn nghĩ về những người trồng cà phê, làm vườn lam lũ như bố mẹ tôi. Tôi biết cà phê rất có giá nhưng không biết vì sao người trồng cà phê lại rất nghèo. Nhưng người trồng cà phê vẫn nhẫn nại mỗi ngày cháy da trên nương rẫy, như mẹ tôi, không lời thở than. Tôi không chịu được vậy. Nghĩ tới sự cam chịu là huyết quản tôi sôi sùng sục. Miếng ăn lúc đó đối với tôi không quan trọng bằng suy nghĩ phải sống như thế nào.
Mẹ tôi đã khóc gần như hết nước mắt khi tôi quyết định dứt áo ra đi. Nhiều bạn trong lớp bảo tôi... không bình thường, chỉ có ba người bạn có thể hiểu và chia sẻ được những điều tôi nghĩ – đó là không chấp nhận “ngủ trong giường chiếu hẹp, mơ những giấc mơ con”. Đám bạn vét hết tiền trong túi nhét cho tôi được gần 100.000 đồng.

Tôi ra bến xe đi vào Sài Gòn với một mảnh giấy nhỏ ba tôi ghi tên người chú và địa chỉ nhà ở khu vực Tạ Thu Thâu. 6 giờ sáng, đến bến xe miền Đông, trong túi tôi còn đúng 20.000 đồng. Gọi một ly cà phê vỉa hè 2.000 đồng, tôi ngồi nhâm nhi và mở to mắt nhìn Sài Gòn cho biết. Thành phố to quá, ngoài sự tưởng tượng của tôi. Tôi có cảm giác mình đã bước sang một thế giới hoàn toàn khác...

Quay lại giảng đường Đại học!
Chú tôi người Đà Nẵng, vào sống ở Sài Gòn đã lâu. Tôi chưa từng gặp mặt ông và dĩ nhiên ông cũng không thể biết có một đứa cháu là tôi. Mãi đến trưa chú tôi vẫn chưa về. Mệt, đói và buồn ngủ khủng khiếp. Tôi chỉ còn hơn 10.000 đồng, không thể phung phí được. Sau này, thỉnh thoảng tôi vẫn tìm lại cái góc nhà nơi mình đã ngồi lần đầu tiên khi đặt chân đến Sài Gòn.
May sao quá trưa thì có người bà con từ Đà Nẵng vào. Thím tôi báo vụ việc với người bà con và tôi được gọi vào nhà. Việc đầu tiên là đánh một giấc tới xế chiều. Mở mắt ra đã thấy chú tôi đợi sẵn. Hai chú cháu hàn huyên tâm sự. Tôi bày tỏ nỗi lòng của mình: một, quyết đi không trở lại; hai, việc gì cũng làm; ba, phải đổi đời. Tôi kể với chú những điều tôi nung nấu. Về chuyện nghèo là nhục. Về chuyện ba tôi bệnh mà cả dòng tộc không thể đào đâu ra đủ 2 triệu đồng…

Chú tôi nghe tất cả nhưng rồi “gút”: “Tất cả những điều cháu nung nấu đều đúng nhưng không phải lúc này. Việc lúc này là học cho xong cái đã”. Cuối cùng ông hứa: học cho xong đi rồi xuống Sài Gòn ông giúp cho làm ăn. Còn trước mắt cứ ở chơi, chừng nào chán thì về. Tôi ở đúng 10 ngày thì đầu óc dịu lại, nghĩ đến việc phải về tiếp tục học.
Hôm về, chú mua cho vé máy bay. Lần đầu tiên bay lên bầu trời, tôi đã sớm có mơ ước được bay đi khắp thế giới. Từ trên cao nhìn xuống mới thấy chuyện trần gian khổ nhọc sao mà nhỏ bé, tôi thấy bình tâm hơn trước dù những khao khát vẫn đang sùng sục trong huyết quản. Tôi trở lại giảng đường đại học để bắt đầu con đường riêng.

Lận đận trong khởi nghiệp
Tôi có ba đứa bạn rất thân cùng phòng trọ. Có lẽ là đứa nghèo nhất trong đám nên tôi cũng là người sùng sục trước nhất về chuyện phải làm ra tiền, phải làm giàu. Tôi nghĩ: Tại sao nông dân trồng cà phê vẫn nghèo trong khi trên thế giới có quốc gia không trồng được cây cà phê nào vẫn giàu vì cà phê? Tại sao cà phê mình chỉ để xuất hạt thô mà không chế biến để xuất khẩu? Bốn thằng chúng tôi cùng chia sẻ suy nghĩ này và hùn tiền lại mua một lò rang cà phê.
Thuận lợi của chúng tôi lúc đó là trong trường có đông sinh viên tứ xứ nên qua họ chúng tôi biết được nơi nào có cà phê ngon. Ở Tuy Hòa có một quán cà phê rất ngon nên ngày nghỉ chúng tôi đi xe đến để hỏi dò bí quyết nơi bà chủ quán. Khi chúng tôi trình bày lý do và nguyện vọng của mình, bà chủ quán thật sự cảm thông với mấy thằng sinh viên khố rách áo ôm. Đêm đến, trở về Buôn Ma Thuột trong chuyến xe khuya, chúng tôi có trong tay bí quyết rang xay cà phê ngon của bà chủ quán tốt bụng.
Ngày khai trương lò rang cà phê, chúng tôi cũng tổ chức cúng để lấy hên, nhưng khi vừa cúng xong thì người bà con của ông chủ nhà về đã hất đổ mọi thứ, cắt bỏ hết dây điện. Chúng tôi đành phải chuyển lò rang đi nơi khác. Lò quay bằng tay, đốt bằng củi, hôm nào rang cà phê, bên dưới là mấy thằng ngồi học bài trên cái gác gỗ như bị nướng trong lò bát quái. Có vài vị hàng xóm sợ có ngày chúng tôi sẽ thiêu rụi nhà họ nên đi báo công an. Thế là một lần nữa lò rang của chúng tôi đành phải dẹp.
Nhưng cũng có người giang tay với chúng tôi. Chúng tôi nhận về mỗi lần vài ba ký, rang, xay, đóng gói và chia nhau đi bỏ mối ở các quán. Sau đó thu tiền lại, trả và mượn tiếp vài ký khác. Logo của những bịch cà phê Trung Nguyên lúc đó là một mũi tên chĩa thẳng lên trời. Hình ảnh đơn giản ấy đã chứa trong đó biết bao khát vọng của tôi.
Thế rồi thương hiệu cà phê Trung Nguyên của nhóm “mấy thằng sinh viên khùng khùng” chúng tôi bắt đầu được chú ý và đã có khách uống cà phê ưa chuộng. Chúng tôi biết tuyển những hạt ngon để làm ra những phin cà phê đậm đà, thơm lừng. Năm 1996, chúng tôi quyết định “bung ra”. Khi “hãng” cà phê Trung Nguyên khai trương bảng hiệu ở cây số 3 (thành phố Buôn Ma Thuột) thì dân cư ở đây ai cũng phì cười trước cái “tổng hành dinh” ọp ẹp phát khiếp ấy! Toàn bộ bảng hiệu của “hãng” đều do chúng tôi bò ra tự vẽ, tự sơn phết cả đêm để kịp sáng mai khai trương. Mà khách hàng ngày khai trương không ai khác chính là những người bạn sinh viên học cùng trường, cùng lớp đến uống chung vui với chúng tôi.
Đó là một sự kiện trọng đại trong đời tôi và lịch sử phát triển của thương hiệu cà phê Trung Nguyên. Ngồi trong cái hãng nhỏ bé đáng tự hào của mình ở phố núi, tôi căng mắt nhìn về hướng Sài Gòn.
Trận đầu trong chuyến “viễn chinh” của chúng tôi đến Tp.HCM thảm bại hoàn toàn. Ngồi trên đống đổ nát mà mình dày công gầy dựng và qua đêm ở công viên với những người bạn, tôi cố gắng để không bị sụp đổ lòng tin và vẫn mãnh liệt nghĩ về ngày mai.
Chúng tôi biết Sài Gòn là mảnh đất đầy tiềm năng để kinh doanh cà phê nhưng hiểu rằng mình chưa đủ sức. Kế hoạch mới của chúng tôi là sẽ mở các điểm kinh doanh ở miền Tây, lấy vùng nông thôn rộng lớn này làm hậu thuẫn cho việc kinh doanh của mình để từ đó làm “bàn đạp bao vây” tiến về Sài Gòn.
Chúng tôi tìm được một đối tác ở Long Xuyên để mở lò rang xay chế biến, phân phối cà phê tại miền Tây. Nhưng chỉ sau một vài tháng, cuộc “hôn phối” vụng về này thất bại hoàn toàn. Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác thất trận ê chề khi lục tục cuốn gói với lỉnh kỉnh những lò cà phê quay tay cũ kỹ, ly tách, phin, muỗng... Sự thất bại này giúp tôi rút ra được một bài học: hợp tác làm ăn phải đồng thuận về tư tưởng, về phương thức kinh doanh, và quan trọng nhất là phải chọn đúng đối tác.
Tôi còn nhớ sau khi dọn hết đồ đạc ở Long Xuyên về Sài Gòn, một người bạn chạy chiếc Honda Dame già cỗi đến đón tôi. Chạy đến công viên Bách Tùng Diệp (ngã ba Nam Kỳ Khởi Nghĩa - Lý Tự Trọng, Q.1) thì chiếc xe già gãy làm đôi! Tôi không bao giờ quên hình ảnh chúng tôi qua đêm ở công viên. Mỗi lần đi ngang nơi này, tôi vẫn nhớ như in những cảm xúc của sự thất bại ở Long Xuyên và tình bạn ấm áp dưới gốc đa của buổi tối ngày nào.
Thất bại ở Long Xuyên làm chúng tôi cạn kiệt hoàn toàn về vốn liếng, công việc kinh doanh cà phê ở Buôn Ma Thuột cũng gặp nhiều bế tắc, chỉ cầm cự từng ngày. Vốn liếng đâu để tiếp tục duy trì công việc kinh doanh? Lúc đó, chúng tôi có một người bạn thân đã đi làm và dành dụm mua được một chiếc xe Dream. Thời điểm đó chiếc xe là cả một tài sản lớn của anh. Vậy mà chúng tôi dám ngỏ ý mượn xe đem bán làm vốn kinh doanh. Chúng tôi đặt vấn đề: cho mượn thì coi như đã mất và nếu thành công thì chúng tôi trả lại. Người bạn đồng ý.
Bây giờ tôi có thể đủ sức mua cả ngàn chiếc xe Dream nhưng vẫn không có chiếc xe nào quí giá bằng chiếc xe tình bạn của chúng tôi ngày đó. Có tình bạn vô giá đó tôi mới có được ngày hôm nay.

Từ một quán cà phê miễn phí
Tại thời điểm chúng tôi bắt đầu thăm dò thị trường Sài Gòn, mỗi hãng cà phê đều tài trợ cho một quán kha khá khoảng 5 triệu đồng/tháng - quá hớp đối với tài sản chúng tôi đang có chỉ là chiếc xe máy. Chúng tôi đi tìm những điểm bán cà phê nổi tiếng để học hỏi, tìm hiểu bí quyết chế biến rang xay cà phê ngon và được họ “trải lòng” rất đơn giản - bí quyết chỉ có mấy chữ: 10 triệu đồng.
Ngày 20/8/1998 đi vào lịch sử của cà phê Trung Nguyên khi chúng tôi khai trương quán cà phê đầu tiên tại 587 Nguyễn Kiệm (quận Phú Nhuận) với hình thức phục vụ uống cà phê miễn phí trong vòng 10 ngày. Và đó là cú đột phá lịch sử với dân khoái uống cà phê Sài Gòn khi lần đầu tiên có một quán cà phê miễn phí. Có một ông khách khoảng 60 tuổi đến uống và nói với tôi: “Tui uống cà phê ở Sài Gòn đến từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên được uống cà phê không phải trả tiền”.
Quán đông nghịt suốt ngày đêm vì người ta truyền miệng nhau. Chúng tôi và mấy người bạn phục vụ suốt ngày đêm đến nỗi nói không ra tiếng mà trong lòng thì vui không thể tả. Chúng tôi đã định hình Trung Nguyên là quán cà phê mà khách hàng có thể mua hàng, uống cà phê đối chứng bằng cách đưa ra rất nhiều loại cà phê để khách chọn lựa và hướng dẫn cách thưởng thức cà phê “theo kiểu Trung Nguyên”.
Điều khác biệt nhất của Trung Nguyên đối với tất cả các quán cà phê tại thời điểm đó là chúng tôi giúp cho khách hàng thấy được “chất” của cà phê, thấy được sự khác biệt đặc trưng giữa cà phê Robusta và Arabica, giữa Culi Robusta và cà phê Sẻ, cà phê Chồn...
Quán cà phê này vẫn duy trì hoạt động ở địa điểm cũ nhưng chắc ít ai biết chính từ quán cà phê đầu tiên này chúng tôi đã phát triển lên đến con số 500 quán cà phê tại Việt Nam như hiện nay và tiếp tục mở những quán cà phê Trung Nguyên khác tại nước ngoài.

Tặng cà phê cho Thủ tướng!
Khi còn đi vay cà phê để rang, chúng tôi đã dám bỏ tiền ra đăng ký tham gia một hội chợ ở Nha Trang. Bao nhiêu tiền lời chúng tôi làm ăn được đều dồn hết cho cú tiếp thị đầu đời này. Hễ có cơ hội là chúng tôi tìm cách giới thiệu cà phê của mình. Năm 1995, nghe tin Thủ tướng Võ Văn Kiệt về thăm và làm việc với tỉnh Đắc Lắc, tôi nghĩ ngay: phải giới thiệu cho được cà phê Trung Nguyên của mình với Thủ tướng.
Nhưng tiếp cận thủ tướng để tặng một bịch cà phê là điều không tưởng. Lần nào mon men tiếp cận cũng bị bật ra. Không bỏ cuộc, tôi chuyển sang… tặng những gói cà phê này cho các anh cảnh vệ, với lời nhắn là “quà của nhóm sinh viên Đại học Tây Nguyên kính tặng Thủ tướng”. Sau này có dịp ngồi tiếp chuyện bác Sáu Dân (nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt), tôi nhắc lại kỷ niệm đó và hỏi là bác có nhận được quà không, ông chỉ cười...
Trung Nguyên còn có thể mở rộng diện ra hơn nữa nhưng lúc này chúng tôi sẽ tập trung vào việc kiểm soát và nâng cao chất lượng sản phẩm. Mặc dù nhượng quyền nhưng mục tiêu của Trung Nguyên vẫn là khẳng định tính đồng nhất: mỗi ly cà phê Trung Nguyên dù bạn thưởng thức tại Thành phố Hồ Chí Minh hay ở thị trấn sông nước Năm Căn hoặc trên phố núi Sa Pa đều có chất lượng, hương vị như nhau..."
Xem thêm…

Cùng đi tìm hiểu cách thức Đặng Lê Nguyên Vũ làm giàu

4:57 AM |


Đặng Lê Nguyên Vũ - Giấc mơ từ làng quê nghèo


Giấc mơ từ làng quê nghèo
Hồi ức về những ngày tháng khởi nghiệp đầy lận đận và gian khó của ông Đặng Lê Nguyên Vũ, Giám đốc Công ty Cà phê Trung Nguyên. "Tôi có thể nói không sợ quá lời rằng sự xuất hiện của Trung Nguyên đã mang lại một không khí thưởng thức cà phê mới tại Việt Nam, và ở nhiều nơi trên thế giới giờ đây nói đến cà phê Việt Nam là người ta đều biết tới thương hiệu Trung Nguyên.



Tuổi thơ thời đi học của tôi là cảnh lội bộ trên con đường đất đỏ dài 15km trong suốt chín năm, ngày nắng cũng như mưa. Niềm vui trên con đường dài đến trường và về nhà là khi đi ngang qua trạm thuế vụ, thỉnh thoảng có được quả chuối chín hoặc vài củ khoai lang ăn sống của những người buôn bán tốt bụng cho.
Vui nhất là khi có thể quá giang phía sau chiếc xe chở gạch về nhà khi đôi chân đã muốn quị vì lội bộ. Năm tôi vào lớp 10, gia đình mua cho chiếc xe đạp cũ để lên Buôn Ma Thuột đi học.

Năm 1990, tôi thi đậu Đại học Y khoa Tây nguyên; từ xã Madrăk hẻo lánh, mẹ tôi phải bán đi nhiều tạ lúa và nhiều thứ khác trong nhà để tôi lên Buôn Ma Thuột nhập học. Những ngày học ở trường y, lúc nào tôi cũng trăn trở về công việc và cuộc sống của người thầy thuốc. Càng học lên, điều đó càng bứt rứt trong lòng tôi. Muốn có cuộc sống khấm khá hơn, phần nhiều những người học y chúng tôi đã quên lời thề Hippocrate. Xót xa quá! Và với tôi, cách tốt nhất không vi phạm lời thề là... bỏ nó luôn, làm việc khác. Nhưng làm gì đây?
Làm gì ở tuổi 22 tôi chưa biết được. Nhưng luôn thiêu đốt tôi là phải làm được điều gì đó để đổi đời, không thể nghèo mãi được. Mẹ tôi lam lũ quanh năm đầu tắt mặt tối, suốt ngày mặt người lẫn trong ruộng rau lang, chiếc nón cũ hiếm khi rời khỏi đầu. Tôi luôn hình dung lại được cảnh mẹ tôi nặng nhọc bưng từng chồng gạch, hay tất tả chạy ra ruộng rau lang hái đọt non đem bán kiếm miếng ăn cho cả nhà.
Mẹ tôi nghĩ cuộc sống nghèo khổ của gia đình chúng tôi là số mệnh ở trời. Mỗi lần tôi về thăm nhà thì mẹ tôi vừa vui vừa lo. Vui vì có con trai về thăm nhà và lo vì khi tôi rời nhà, bà cụ phải chạy vạy một hai trăm ngàn cho tôi làm lộ phí đến trường. Tôi không bao giờ quên được cái ngày tăm tối đó, khi bố tôi đổ bệnh nặng mà chạy vạy khắp trong dòng tộc không làm sao kiếm đủ 2 triệu đồng cho ông chữa bệnh!
Tôi ở trọ tại Buôn Ma Thuột và làm công luôn cho nhà trọ này: làm cỏ, hái cà phê, đem cơm nước cho nhân công ở rẫy... Ngày còn bé ở làng, tôi đã thạo hết những việc này.

“Đạp tung giường chiếu hẹp”
Tôi luôn nghĩ về những người trồng cà phê, làm vườn lam lũ như bố mẹ tôi. Tôi biết cà phê rất có giá nhưng không biết vì sao người trồng cà phê lại rất nghèo. Nhưng người trồng cà phê vẫn nhẫn nại mỗi ngày cháy da trên nương rẫy, như mẹ tôi, không lời thở than. Tôi không chịu được vậy. Nghĩ tới sự cam chịu là huyết quản tôi sôi sùng sục. Miếng ăn lúc đó đối với tôi không quan trọng bằng suy nghĩ phải sống như thế nào.
Mẹ tôi đã khóc gần như hết nước mắt khi tôi quyết định dứt áo ra đi. Nhiều bạn trong lớp bảo tôi... không bình thường, chỉ có ba người bạn có thể hiểu và chia sẻ được những điều tôi nghĩ – đó là không chấp nhận “ngủ trong giường chiếu hẹp, mơ những giấc mơ con”. Đám bạn vét hết tiền trong túi nhét cho tôi được gần 100.000 đồng.

Tôi ra bến xe đi vào Sài Gòn với một mảnh giấy nhỏ ba tôi ghi tên người chú và địa chỉ nhà ở khu vực Tạ Thu Thâu. 6 giờ sáng, đến bến xe miền Đông, trong túi tôi còn đúng 20.000 đồng. Gọi một ly cà phê vỉa hè 2.000 đồng, tôi ngồi nhâm nhi và mở to mắt nhìn Sài Gòn cho biết. Thành phố to quá, ngoài sự tưởng tượng của tôi. Tôi có cảm giác mình đã bước sang một thế giới hoàn toàn khác...

Quay lại giảng đường Đại học!
Chú tôi người Đà Nẵng, vào sống ở Sài Gòn đã lâu. Tôi chưa từng gặp mặt ông và dĩ nhiên ông cũng không thể biết có một đứa cháu là tôi. Mãi đến trưa chú tôi vẫn chưa về. Mệt, đói và buồn ngủ khủng khiếp. Tôi chỉ còn hơn 10.000 đồng, không thể phung phí được. Sau này, thỉnh thoảng tôi vẫn tìm lại cái góc nhà nơi mình đã ngồi lần đầu tiên khi đặt chân đến Sài Gòn.
May sao quá trưa thì có người bà con từ Đà Nẵng vào. Thím tôi báo vụ việc với người bà con và tôi được gọi vào nhà. Việc đầu tiên là đánh một giấc tới xế chiều. Mở mắt ra đã thấy chú tôi đợi sẵn. Hai chú cháu hàn huyên tâm sự. Tôi bày tỏ nỗi lòng của mình: một, quyết đi không trở lại; hai, việc gì cũng làm; ba, phải đổi đời. Tôi kể với chú những điều tôi nung nấu. Về chuyện nghèo là nhục. Về chuyện ba tôi bệnh mà cả dòng tộc không thể đào đâu ra đủ 2 triệu đồng…

Chú tôi nghe tất cả nhưng rồi “gút”: “Tất cả những điều cháu nung nấu đều đúng nhưng không phải lúc này. Việc lúc này là học cho xong cái đã”. Cuối cùng ông hứa: học cho xong đi rồi xuống Sài Gòn ông giúp cho làm ăn. Còn trước mắt cứ ở chơi, chừng nào chán thì về. Tôi ở đúng 10 ngày thì đầu óc dịu lại, nghĩ đến việc phải về tiếp tục học.
Hôm về, chú mua cho vé máy bay. Lần đầu tiên bay lên bầu trời, tôi đã sớm có mơ ước được bay đi khắp thế giới. Từ trên cao nhìn xuống mới thấy chuyện trần gian khổ nhọc sao mà nhỏ bé, tôi thấy bình tâm hơn trước dù những khao khát vẫn đang sùng sục trong huyết quản. Tôi trở lại giảng đường đại học để bắt đầu con đường riêng.

Lận đận trong khởi nghiệp
Tôi có ba đứa bạn rất thân cùng phòng trọ. Có lẽ là đứa nghèo nhất trong đám nên tôi cũng là người sùng sục trước nhất về chuyện phải làm ra tiền, phải làm giàu. Tôi nghĩ: Tại sao nông dân trồng cà phê vẫn nghèo trong khi trên thế giới có quốc gia không trồng được cây cà phê nào vẫn giàu vì cà phê? Tại sao cà phê mình chỉ để xuất hạt thô mà không chế biến để xuất khẩu? Bốn thằng chúng tôi cùng chia sẻ suy nghĩ này và hùn tiền lại mua một lò rang cà phê.
Thuận lợi của chúng tôi lúc đó là trong trường có đông sinh viên tứ xứ nên qua họ chúng tôi biết được nơi nào có cà phê ngon. Ở Tuy Hòa có một quán cà phê rất ngon nên ngày nghỉ chúng tôi đi xe đến để hỏi dò bí quyết nơi bà chủ quán. Khi chúng tôi trình bày lý do và nguyện vọng của mình, bà chủ quán thật sự cảm thông với mấy thằng sinh viên khố rách áo ôm. Đêm đến, trở về Buôn Ma Thuột trong chuyến xe khuya, chúng tôi có trong tay bí quyết rang xay cà phê ngon của bà chủ quán tốt bụng.
Ngày khai trương lò rang cà phê, chúng tôi cũng tổ chức cúng để lấy hên, nhưng khi vừa cúng xong thì người bà con của ông chủ nhà về đã hất đổ mọi thứ, cắt bỏ hết dây điện. Chúng tôi đành phải chuyển lò rang đi nơi khác. Lò quay bằng tay, đốt bằng củi, hôm nào rang cà phê, bên dưới là mấy thằng ngồi học bài trên cái gác gỗ như bị nướng trong lò bát quái. Có vài vị hàng xóm sợ có ngày chúng tôi sẽ thiêu rụi nhà họ nên đi báo công an. Thế là một lần nữa lò rang của chúng tôi đành phải dẹp.
Nhưng cũng có người giang tay với chúng tôi. Chúng tôi nhận về mỗi lần vài ba ký, rang, xay, đóng gói và chia nhau đi bỏ mối ở các quán. Sau đó thu tiền lại, trả và mượn tiếp vài ký khác. Logo của những bịch cà phê Trung Nguyên lúc đó là một mũi tên chĩa thẳng lên trời. Hình ảnh đơn giản ấy đã chứa trong đó biết bao khát vọng của tôi.
Thế rồi thương hiệu cà phê Trung Nguyên của nhóm “mấy thằng sinh viên khùng khùng” chúng tôi bắt đầu được chú ý và đã có khách uống cà phê ưa chuộng. Chúng tôi biết tuyển những hạt ngon để làm ra những phin cà phê đậm đà, thơm lừng. Năm 1996, chúng tôi quyết định “bung ra”. Khi “hãng” cà phê Trung Nguyên khai trương bảng hiệu ở cây số 3 (thành phố Buôn Ma Thuột) thì dân cư ở đây ai cũng phì cười trước cái “tổng hành dinh” ọp ẹp phát khiếp ấy! Toàn bộ bảng hiệu của “hãng” đều do chúng tôi bò ra tự vẽ, tự sơn phết cả đêm để kịp sáng mai khai trương. Mà khách hàng ngày khai trương không ai khác chính là những người bạn sinh viên học cùng trường, cùng lớp đến uống chung vui với chúng tôi.
Đó là một sự kiện trọng đại trong đời tôi và lịch sử phát triển của thương hiệu cà phê Trung Nguyên. Ngồi trong cái hãng nhỏ bé đáng tự hào của mình ở phố núi, tôi căng mắt nhìn về hướng Sài Gòn.
Trận đầu trong chuyến “viễn chinh” của chúng tôi đến Tp.HCM thảm bại hoàn toàn. Ngồi trên đống đổ nát mà mình dày công gầy dựng và qua đêm ở công viên với những người bạn, tôi cố gắng để không bị sụp đổ lòng tin và vẫn mãnh liệt nghĩ về ngày mai.
Chúng tôi biết Sài Gòn là mảnh đất đầy tiềm năng để kinh doanh cà phê nhưng hiểu rằng mình chưa đủ sức. Kế hoạch mới của chúng tôi là sẽ mở các điểm kinh doanh ở miền Tây, lấy vùng nông thôn rộng lớn này làm hậu thuẫn cho việc kinh doanh của mình để từ đó làm “bàn đạp bao vây” tiến về Sài Gòn.
Chúng tôi tìm được một đối tác ở Long Xuyên để mở lò rang xay chế biến, phân phối cà phê tại miền Tây. Nhưng chỉ sau một vài tháng, cuộc “hôn phối” vụng về này thất bại hoàn toàn. Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác thất trận ê chề khi lục tục cuốn gói với lỉnh kỉnh những lò cà phê quay tay cũ kỹ, ly tách, phin, muỗng... Sự thất bại này giúp tôi rút ra được một bài học: hợp tác làm ăn phải đồng thuận về tư tưởng, về phương thức kinh doanh, và quan trọng nhất là phải chọn đúng đối tác.
Tôi còn nhớ sau khi dọn hết đồ đạc ở Long Xuyên về Sài Gòn, một người bạn chạy chiếc Honda Dame già cỗi đến đón tôi. Chạy đến công viên Bách Tùng Diệp (ngã ba Nam Kỳ Khởi Nghĩa - Lý Tự Trọng, Q.1) thì chiếc xe già gãy làm đôi! Tôi không bao giờ quên hình ảnh chúng tôi qua đêm ở công viên. Mỗi lần đi ngang nơi này, tôi vẫn nhớ như in những cảm xúc của sự thất bại ở Long Xuyên và tình bạn ấm áp dưới gốc đa của buổi tối ngày nào.
Thất bại ở Long Xuyên làm chúng tôi cạn kiệt hoàn toàn về vốn liếng, công việc kinh doanh cà phê ở Buôn Ma Thuột cũng gặp nhiều bế tắc, chỉ cầm cự từng ngày. Vốn liếng đâu để tiếp tục duy trì công việc kinh doanh? Lúc đó, chúng tôi có một người bạn thân đã đi làm và dành dụm mua được một chiếc xe Dream. Thời điểm đó chiếc xe là cả một tài sản lớn của anh. Vậy mà chúng tôi dám ngỏ ý mượn xe đem bán làm vốn kinh doanh. Chúng tôi đặt vấn đề: cho mượn thì coi như đã mất và nếu thành công thì chúng tôi trả lại. Người bạn đồng ý.
Bây giờ tôi có thể đủ sức mua cả ngàn chiếc xe Dream nhưng vẫn không có chiếc xe nào quí giá bằng chiếc xe tình bạn của chúng tôi ngày đó. Có tình bạn vô giá đó tôi mới có được ngày hôm nay.

Từ một quán cà phê miễn phí
Tại thời điểm chúng tôi bắt đầu thăm dò thị trường Sài Gòn, mỗi hãng cà phê đều tài trợ cho một quán kha khá khoảng 5 triệu đồng/tháng - quá hớp đối với tài sản chúng tôi đang có chỉ là chiếc xe máy. Chúng tôi đi tìm những điểm bán cà phê nổi tiếng để học hỏi, tìm hiểu bí quyết chế biến rang xay cà phê ngon và được họ “trải lòng” rất đơn giản - bí quyết chỉ có mấy chữ: 10 triệu đồng.
Ngày 20/8/1998 đi vào lịch sử của cà phê Trung Nguyên khi chúng tôi khai trương quán cà phê đầu tiên tại 587 Nguyễn Kiệm (quận Phú Nhuận) với hình thức phục vụ uống cà phê miễn phí trong vòng 10 ngày. Và đó là cú đột phá lịch sử với dân khoái uống cà phê Sài Gòn khi lần đầu tiên có một quán cà phê miễn phí. Có một ông khách khoảng 60 tuổi đến uống và nói với tôi: “Tui uống cà phê ở Sài Gòn đến từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên được uống cà phê không phải trả tiền”.
Quán đông nghịt suốt ngày đêm vì người ta truyền miệng nhau. Chúng tôi và mấy người bạn phục vụ suốt ngày đêm đến nỗi nói không ra tiếng mà trong lòng thì vui không thể tả. Chúng tôi đã định hình Trung Nguyên là quán cà phê mà khách hàng có thể mua hàng, uống cà phê đối chứng bằng cách đưa ra rất nhiều loại cà phê để khách chọn lựa và hướng dẫn cách thưởng thức cà phê “theo kiểu Trung Nguyên”.
Điều khác biệt nhất của Trung Nguyên đối với tất cả các quán cà phê tại thời điểm đó là chúng tôi giúp cho khách hàng thấy được “chất” của cà phê, thấy được sự khác biệt đặc trưng giữa cà phê Robusta và Arabica, giữa Culi Robusta và cà phê Sẻ, cà phê Chồn...
Quán cà phê này vẫn duy trì hoạt động ở địa điểm cũ nhưng chắc ít ai biết chính từ quán cà phê đầu tiên này chúng tôi đã phát triển lên đến con số 500 quán cà phê tại Việt Nam như hiện nay và tiếp tục mở những quán cà phê Trung Nguyên khác tại nước ngoài.

Tặng cà phê cho Thủ tướng!
Khi còn đi vay cà phê để rang, chúng tôi đã dám bỏ tiền ra đăng ký tham gia một hội chợ ở Nha Trang. Bao nhiêu tiền lời chúng tôi làm ăn được đều dồn hết cho cú tiếp thị đầu đời này. Hễ có cơ hội là chúng tôi tìm cách giới thiệu cà phê của mình. Năm 1995, nghe tin Thủ tướng Võ Văn Kiệt về thăm và làm việc với tỉnh Đắc Lắc, tôi nghĩ ngay: phải giới thiệu cho được cà phê Trung Nguyên của mình với Thủ tướng.
Nhưng tiếp cận thủ tướng để tặng một bịch cà phê là điều không tưởng. Lần nào mon men tiếp cận cũng bị bật ra. Không bỏ cuộc, tôi chuyển sang… tặng những gói cà phê này cho các anh cảnh vệ, với lời nhắn là “quà của nhóm sinh viên Đại học Tây Nguyên kính tặng Thủ tướng”. Sau này có dịp ngồi tiếp chuyện bác Sáu Dân (nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt), tôi nhắc lại kỷ niệm đó và hỏi là bác có nhận được quà không, ông chỉ cười...
Trung Nguyên còn có thể mở rộng diện ra hơn nữa nhưng lúc này chúng tôi sẽ tập trung vào việc kiểm soát và nâng cao chất lượng sản phẩm. Mặc dù nhượng quyền nhưng mục tiêu của Trung Nguyên vẫn là khẳng định tính đồng nhất: mỗi ly cà phê Trung Nguyên dù bạn thưởng thức tại Thành phố Hồ Chí Minh hay ở thị trấn sông nước Năm Căn hoặc trên phố núi Sa Pa đều có chất lượng, hương vị như nhau..."
Xem thêm…

Bầu đức ( đoàn nguyên đức ) làm giàu như thế nào ?

4:51 AM |


Con đường làm giàu của Đoàn Nguyên Đức


Cậu bé Đoàn Nguyên Đức sinh năm 1962 (năm Nhâm Dần) từ vùng quê Nhơn Mỹ, An Nhơn, Bình Định nghèo lắm! Một thời chiến tranh, đạn bom quân thù cày xới trên quê hương thật dữ dội. Năm 1965 cả gia đình cha mẹ di cư lên An Phú, Pleiku, Gia Lai sinh sống. Lúc ấy cậu bé Đức mới lên 3 tuổi. Nhớ về kỷ niệm một thời lam lũ ở quê nghèo, Ba Đức nói: “Nhà nghèo nên đời mình từ khi nhỏ cái gì khổ cũng kinh qua hết”. Gia đình rời quê Bình Định chuyển lên Tây Nguyên cũng làm ruộng, làm thuê nên Ba Đức càng thêm vất vả. Là con trai thứ 3 trong gia đình, một phần lo miếng cơm, manh áo, phần lo gánh gồng gần 10 đứa em lít nhít. Khi mới lên tám tuổi nhưng sáng phải nhịn đói đi chăn bò. Lũ trẻ chăn bò thường chọc Đức là “beo”, vì nhỏ con đen óm. “Hồi ấy nghèo khổ, nhưng mình mê đánh banh lắm!” - Ba Đức kể. 
tin nhan chuc mung nam moi



Có lẽ sớm ý thức được chuyện phải thay đổi cuộc đời làm nông nghèo khổ như cha mẹ mình nên ngay từ nhỏ Ba Đức đã cố gắng học tập. Như bao chàng trai thời đó, Đoàn Nguyên Đức mong muốn thi đỗ đại học cho con đường khởi nghiệp và phải đến lần thứ 3 “dùi mài kinh sử” mới đậu. Nhưng rồi “tính khí bất thường” đã khiến sau một năm học ở Đại học Nông Lâm, Ba Đức bỏ đi làm thợ cưa thuê cho một số chủ gỗ, sau đó biết nghề lại quay về nhà mở một xưởng mộc nho nhỏ ở quê chuyên đóng bàn ghế cho học sinh. Một dịp nọ khoảng năm 1991, tình cờ Ba Đức gặp một chuyên gia người Đài Loan đi tìm hiểu thị trường đầu tư kinh doanh mặt hàng gỗ ở Gia Lai và ông ta muốn hợp tác đầu tư liên doanh. Bên người khách Đài Loan cung cấp máy móc, thiết bị và hướng dẫn kỹ thuật, còn Ba Đức chịu phần sản phẩm gỗ, quản lý lao động sản xuất. Năm 1992, Xí nghiệp tư doanh Hoàng Anh Pleiku ra đời với hoạt động kinh doanh chế biến xuất khẩu các sản phẩm từ gỗ. Sau bốn năm hợp tác làm ăn với chuyên gia Đài Loan, Ba Đức đã “Thối” lại hết nợ và toàn quyền quản lý khối tài sản máy móc thiết bị nhà máy. Lấy đà đi lên từ đó, Ba Đức mở rộng thị trường tiêu thụ thông qua việc tham gia các hội chợ trưng bày, giới thiệu sản phẩm ở nước ngoài. Năm 1995, sản phẩm gỗ của Hoàng Anh Pleiku được xuất khẩu sang nhiều nước lớn trên thế giới như Anh, Mỹ, Úc, Đức, Pháp… 
truyen sex
Giai đoạn năm 1997, trong bước đà đang tăng trưởng đi lên thì Hoàng Anh Pleiku cũng gặp khó khăn chung là Chính phủ cấm xuất khẩu các mặt hàng gỗ, khiến nhiều doanh nghiệp sản xuất kinh doanh gỗ lao đao. Trong lúc khó khăn ấy nhiều doanh nghiệp sản xuất kinh doanh gỗ xuất khẩu chuyển nghề nhưng Hoàng Anh Pleiku vẫn duy trì hoạt động của mình nhờ làm chủ được thị trường trong nước. Đúng một năm sau, Chính phủ cho phép xuất khẩu mặt hàng gỗ trở lại, Hoàng Anh Pleiku có điều kiện thuận lợi tung mạnh sản phẩm ra thị trường nước ngoài và giữ uy tín lớn đến bây giờ. Cũng với hoạt động kinh doanh chế biến xuất khẩu gỗ, bắt đầu từ những năm 2000, Hoàng Anh Pleiku mở rộng hoạt động kinh doanh như sản xuất đá granit, chế biến mủ cao su, sản xuất bao bì, đầu tư kinh doanh dịch vụ khách sạn, khu du lịch nghỉ dưỡng, bất động sản… và chuyển thành Công ty cổ phần Hoàng Anh Gia Lai. Thương hiệu Hoàng Anh Gia Lai bắt đầu từ đây trải dài trên cả nước và đang mở rộng ra nhiều nước trên thế giới. Điều mà Hoàng Anh Gia Lai lợi thế cạnh tranh là tận dụng được ưu thế tác động hỗ trợ giữa các lĩnh vực sản xuất kinh doanh với nhau. Hoàng Anh Gia Lai đã đạt được giải thưởng Sao Đỏ năm 1999, hàng Việt Nam chất lượng cao 2003, Sao Vàng Đất Việt 2004… Đặc biệt, năm 2001, Ba Đức quyết định đầu tư cho bóng đá với ý nguyện để xây dựng một “thương hiệu” Gia Lai trong tầm nhìn quốc tế. Ba Đức kể: “Có lần tôi đi công tác ở các nơi, có người hỏi Pleiku, Gia Lai có điện không, hay chỉ có rừng, rẫy…?”. Thật khó chịu với những câu hỏi ấy, nhưng sau hai năm đội bóng Hoàng Anh Gia Lai đạt đỉnh vinh quang các giải trong nước, nhiều người càng hiểu hơn về Gia Lai và điều ấy cũng đã giúp cho thương hiệu Hoàng Anh Gia Lai trong hoạt động kinh doanh.
Năm 2008 là thời điểm gặp khá nhiều khó khăn của Hoàng Anh Gia Lai do thị trường chung đi xuống, đặc biệt là bất động sản, trong khi đó, Tập đoàn phải tập trung vốn để đầu tư vào các lĩnh vực dài hạn. Để vượt qua cái khó, Tập đoàn đã làm một cuộc “đại cách mạng” về giá nhà đất để vực dậy thị trường. Đó là việc hạ mức giá căn hộ Hoàng Anh Riverside (quận 2, TP Hồ Chí Minh) từ 2.500 USD/m2 xuống còn 1.100 USD/m2, nhưng vẫn đạt mức tăng trưởng lợi nhuận 50%... Theo báo cáo kết quả tình hình kinh doanh tài chính năm 2009, lợi nhuận của Hoàng Anh Gia Lai trên 1.700 tỷ đồng. Không chỉ trong nước, Hoàng Anh Gia Lai cũng tài trợ và thi công Làng vận động viên SEA Games 2009 và hướng nhiều hoạt động khá “màu mỡ” ra các nước bạn trong khu vực Đông Nam Á…
Nỗi khổ người giàu  
truyen sex
Năm nay Đoàn Nguyên Đức đang ở tuổi 48, nhưng nhìn người anh già dặn hơn tuổi khá nhiều. Người nhỏ nhắn, ốm chắc và lạnh le chứ không bệ vệ như các giám đốc, đại gia chúng ta thường gặp. Có điều lạ, Ba Đức đi nhiều, giao du nhiều nhưng đặc biệt rất ít ăn nhậu và uống bia rượu. Hình như Ba Đức không có thời gian dành cho quán xá. Với mức lợi nhuận đạt hàng năm khá cao, bất chấp ảnh hưởng khủng hoảng kinh tế thế giới, Đoàn Nguyên Đức là một trong những người giàu nhất thị trường chứng khoán Việt Nam năm 2009, với giá trị số cổ phiếu mà ông đang nắm giữ ở mức 11.500 tỷ đồng. Thế nhưng gặp anh Ba Đức lúc nào cũng có vẻ như khổ sở lắm, luôn gắn mình trong phong cách của chiếc quần jean, áo sơmi, giày thể thao… Biết tính Ba Đức nên khi được gặp tôi cũng hay “kích”, anh Ba là đại gia mà sao khổ thế. Rồi tôi chỉ những chuyện đại gia làm không giống người khác như câu chuyện mua chiếc máy bay cá nhân đầu tiên tại Việt Nam năm 2008 (chiếc Beechcraft King Air 350), trị giá 7 triệu USD, mỗi tháng anh dành 300 triệu đồng giao Công ty Bay dịch vụ hàng không (VASCO) lo trọn gói; xây dựng Học viện bóng đá và có lúc đòi mua cả câu lạc bộ Arsenal… Ba Đức cười và bảo anh Ba làm cái gì cũng tính đến chín mười bước chứ không phải một hai bước, tuy nhiên không phải lúc nào sự mạnh mẽ, táo bạo cũng được ủng hộ, sự tiên phong ấy đôi lúc nhận được nhiều lời chỉ trích hơn là hưởng ứng, thậm chí kèm theo đó là hàng loạt những thị phi. Nhưng thực tế nếu không có quyết định táo bạo thì khó thành việc lớn. Tuy nhiên, chiến lược của Hoàng Anh Gia Lai những năm tới tập trung vào 4 ngành mũi nhọn là: bất động sản, khoáng sản, cây công nghiệp và thuỷ điện. Ngay ngày mùng 6 đầu năm anh đã họp kín cả ngày và triển khai nhanh những kế hoạch trong nước và điều quân đi nước ngoài… 
tin nhan chuc mung nam moi

Với Đoàn Nguyên Đức, được thua hay danh vị không phải là mục tiêu cuối cùng. Con người anh bôn ba thương trường nhiều năm, thành công có, thất bại không phải ít, nên Ba Đức nghiệm ra nhiều thứ, đặc biệt là chuyện giàu có như anh không hề sướng chút nào. Có lần gặp Ba Đức tôi hỏi, đại gia như anh thì sướng lắm, thiếu gì tiền mà vất vả? Ba Đức cười và bảo: “ Càng là đại gia càng khổ, không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi và hưởng thụ mà phần lớn dồn sức vào công việc”. Phần lớn buổi tối nào cũng 8 – 9h đêm Ba Đức mới ngồi vào bàn ăn. Đi công tác cũng khá bất chợt, đột xuất, không khi nào rảnh đôi chân thoăn thoắt của mình. Nếu tính bình quân, mỗi ngày đi kiểm tra một cơ sở kinh doanh thì Ba Đức phải đi hơn cả tháng trời vẫn không đều khắp trong và ngoài nước. Vậy anh quản lý bằng cách nào cho đảm bảo hoạt động kinh doanh thông suốt? Ba Đức trả lời nhanh: “Mỗi nơi tôi đều có cán bộ quản lý tốt nên không cần thị dát tận nơi mà điều hành từ xa là ổn. Hàng tháng, hàng quý mà phát hiện các cơ sở kinh doanh không hiệu quả thì người đứng đầu phải nhận lương thấp, thậm chí sẽ chuyển đổi công tác ngay…”. Ba Đức bảo: “Lợi nhuận của công ty gắn liền với quyền lợi của anh em nên không ai ỷ lại, làm lấy lệ cho xong chuyện mà đều nhiệt tình và sáng tạo. Tôi luôn sòng phẳng với anh em, luôn để lợi ích chung và riêng gắn bó chặt chẽ với nhau”. Người làm việc cho Ba Đức không sợ không công bằng, chỉ sợ anh không giỏi, năng lực yếu kém không trụ được với thời buổi kinh doanh hiện đại này. Vì cơ chế rõ ràng, sòng phẳng và ưu ái cho người làm tốt nên phần lớn những người “đầu quân” cho Ba Đức đều nhiệt tình và giỏi. Đã giỏi, làm tốt thì Ba Đức gắn nhanh cho quyền lợi nhất định. Ngoài lương, thưởng hàng tháng còn có cả những chiếc phong bì riêng, được tạo điều kiện mượn vốn mua ôtô, xây nhà… vì thế nên Ba Đức luôn giữ chân được những người tài giúp mình.

Ba Đức luôn tâm niệm, Hoàng Anh Gia Lai “phất” lên và giữ được “phong độ” trong cơ chế kinh doanh mới là nhờ biết dùng và trọng dụng những người tài. “Vậy có người cho rằng, giàu có bây giờ là nhờ buôn gian, bán lận, Ba Đức nghĩ sao?”. Nghe câu hỏi của tôi, Ba Đức cười và bảo: “Bây giờ cuộc sống xã hội, dân trí ngày càng cao, pháp luật cái gì cũng rõ như ban ngày không giấu đút, che đậy được đâu, làm ăn gian lận thì giàu nhanh nhưng chết cũng nhanh”. Vì vậy nên Ba Đức luôn nghĩ rằng, khó lắm mới gây dựng được cơ đồ như hôm nay, đã thành danh rồi thì dại gì đánh đổ nó đi mà làm bậy. Trong cuộc sống kinh doanh, tranh giành thị trường chỉ cần sơ xuất một chút là dễ gặp tai hoạ. Ba Đức đã từng gặp chuyện ấy, từng đau khổ vì chuyện cạnh tranh không lành mạnh ấy thấm thía lắm.

Bên chuyện kinh doanh, bóng đá là thứ mà Ba Đức mê nó như lẽ sống riêng của tâm hồn mình. Nhưng cũng quanh chuyện bóng đá, có lẽ Ba Đức cũng không giấu được lỗi buồn. Câu chuyện bầu Đức bị đề nghị khởi tố có lẽ mãi là một câu chuyện, một bài học mà cả đời Ba Đức thấm thía, đau đớn. Nhớ chuyện hôm ấy cả phố núi, rồi cả trong và ngoài nước râm ran không ngớt chuyện bầu Đức bị đề nghị khởi tố. Hàng chục ngàn công nhân của Hoàng Anh Gia Lai cũng bất ngờ và mất ăn, mất ngủ. Trong mỗi cuộc chơi bao giờ cũng có sự trả giá, cái gì quá trớn cũng sẽ ân hận. Ba Đức tâm niệm rằng kinh doanh phải biết tính lời, lỗ, nhưng đạo đức kinh doanh sẽ giúp anh đi dài và xa hơn. Thương hiệu Hoàng Anh Gia Lai đang vang xa cả thế giới hôm nay không phải ngẫu nhiên mà phải nói là trải qua một quá trình xây dựng từng “viên gạch” một.

Tôi hỏi Ba Đức, người ta thường nghĩ rằng là đại gia phải biết ăn chơi và có sự đam mê những điều xưa nay thiên hạ hay nhắc đến với người giàu có như cờ bạc, trai gái…? Ba Đức cười bảo: “Trời cho tôi cái tính không đam mê những thứ ấy, nếu có chắc chết lâu rồi” (cười). Cuộc đời có lắm nỗi đam mê, cám dỗ tầm thường nếu mình không giữ, không tránh được thì chết. Triết lý của đạo Phật cũng đã chỉ ra cho chúng ta, con người khổ là vì lòng tham, sân si… lòng tham vô đáy sẽ tự đánh mất mình và làm khổ mình.
Ba Đức quan niệm, làm doanh nghiệp không chỉ đóng góp cho quốc gia bằng nguồn nộp thuế mà phải làm rạng danh cho quốc gia, dân tộc bằng cả thương hiệu, sự uy tín và lớn mạnh của mình… Quốc gia có nhiều doanh nghiệp, doanh nhân làm ra của cải vật chất nổi tiếng thì quốc gia ấy sẽ trở nên cường thịnh, giàu có và lớn mạnh. Hy vọng rằng, đất nước Việt Nam chúng ta ngày càng có nhiều doanh nhân, doanh nghiệp làm nên sự nghiệp lớn bằng trái tim và khối óc chân chính của mình để giúp ích cho quê hương, đất nước.
Xem thêm…

Bầu đức ( đoàn nguyên đức ) làm giàu như thế nào ?

4:51 AM |


Con đường làm giàu của Đoàn Nguyên Đức


Cậu bé Đoàn Nguyên Đức sinh năm 1962 (năm Nhâm Dần) từ vùng quê Nhơn Mỹ, An Nhơn, Bình Định nghèo lắm! Một thời chiến tranh, đạn bom quân thù cày xới trên quê hương thật dữ dội. Năm 1965 cả gia đình cha mẹ di cư lên An Phú, Pleiku, Gia Lai sinh sống. Lúc ấy cậu bé Đức mới lên 3 tuổi. Nhớ về kỷ niệm một thời lam lũ ở quê nghèo, Ba Đức nói: “Nhà nghèo nên đời mình từ khi nhỏ cái gì khổ cũng kinh qua hết”. Gia đình rời quê Bình Định chuyển lên Tây Nguyên cũng làm ruộng, làm thuê nên Ba Đức càng thêm vất vả. Là con trai thứ 3 trong gia đình, một phần lo miếng cơm, manh áo, phần lo gánh gồng gần 10 đứa em lít nhít. Khi mới lên tám tuổi nhưng sáng phải nhịn đói đi chăn bò. Lũ trẻ chăn bò thường chọc Đức là “beo”, vì nhỏ con đen óm. “Hồi ấy nghèo khổ, nhưng mình mê đánh banh lắm!” - Ba Đức kể.



Có lẽ sớm ý thức được chuyện phải thay đổi cuộc đời làm nông nghèo khổ như cha mẹ mình nên ngay từ nhỏ Ba Đức đã cố gắng học tập. Như bao chàng trai thời đó, Đoàn Nguyên Đức mong muốn thi đỗ đại học cho con đường khởi nghiệp và phải đến lần thứ 3 “dùi mài kinh sử” mới đậu. Nhưng rồi “tính khí bất thường” đã khiến sau một năm học ở Đại học Nông Lâm, Ba Đức bỏ đi làm thợ cưa thuê cho một số chủ gỗ, sau đó biết nghề lại quay về nhà mở một xưởng mộc nho nhỏ ở quê chuyên đóng bàn ghế cho học sinh. Một dịp nọ khoảng năm 1991, tình cờ Ba Đức gặp một chuyên gia người Đài Loan đi tìm hiểu thị trường đầu tư kinh doanh mặt hàng gỗ ở Gia Lai và ông ta muốn hợp tác đầu tư liên doanh. Bên người khách Đài Loan cung cấp máy móc, thiết bị và hướng dẫn kỹ thuật, còn Ba Đức chịu phần sản phẩm gỗ, quản lý lao động sản xuất. Năm 1992, Xí nghiệp tư doanh Hoàng Anh Pleiku ra đời với hoạt động kinh doanh chế biến xuất khẩu các sản phẩm từ gỗ. Sau bốn năm hợp tác làm ăn với chuyên gia Đài Loan, Ba Đức đã “Thối” lại hết nợ và toàn quyền quản lý khối tài sản máy móc thiết bị nhà máy. Lấy đà đi lên từ đó, Ba Đức mở rộng thị trường tiêu thụ thông qua việc tham gia các hội chợ trưng bày, giới thiệu sản phẩm ở nước ngoài. Năm 1995, sản phẩm gỗ của Hoàng Anh Pleiku được xuất khẩu sang nhiều nước lớn trên thế giới như Anh, Mỹ, Úc, Đức, Pháp…
Giai đoạn năm 1997, trong bước đà đang tăng trưởng đi lên thì Hoàng Anh Pleiku cũng gặp khó khăn chung là Chính phủ cấm xuất khẩu các mặt hàng gỗ, khiến nhiều doanh nghiệp sản xuất kinh doanh gỗ lao đao. Trong lúc khó khăn ấy nhiều doanh nghiệp sản xuất kinh doanh gỗ xuất khẩu chuyển nghề nhưng Hoàng Anh Pleiku vẫn duy trì hoạt động của mình nhờ làm chủ được thị trường trong nước. Đúng một năm sau, Chính phủ cho phép xuất khẩu mặt hàng gỗ trở lại, Hoàng Anh Pleiku có điều kiện thuận lợi tung mạnh sản phẩm ra thị trường nước ngoài và giữ uy tín lớn đến bây giờ. Cũng với hoạt động kinh doanh chế biến xuất khẩu gỗ, bắt đầu từ những năm 2000, Hoàng Anh Pleiku mở rộng hoạt động kinh doanh như sản xuất đá granit, chế biến mủ cao su, sản xuất bao bì, đầu tư kinh doanh dịch vụ khách sạn, khu du lịch nghỉ dưỡng, bất động sản… và chuyển thành Công ty cổ phần Hoàng Anh Gia Lai. Thương hiệu Hoàng Anh Gia Lai bắt đầu từ đây trải dài trên cả nước và đang mở rộng ra nhiều nước trên thế giới. Điều mà Hoàng Anh Gia Lai lợi thế cạnh tranh là tận dụng được ưu thế tác động hỗ trợ giữa các lĩnh vực sản xuất kinh doanh với nhau. Hoàng Anh Gia Lai đã đạt được giải thưởng Sao Đỏ năm 1999, hàng Việt Nam chất lượng cao 2003, Sao Vàng Đất Việt 2004… Đặc biệt, năm 2001, Ba Đức quyết định đầu tư cho bóng đá với ý nguyện để xây dựng một “thương hiệu” Gia Lai trong tầm nhìn quốc tế. Ba Đức kể: “Có lần tôi đi công tác ở các nơi, có người hỏi Pleiku, Gia Lai có điện không, hay chỉ có rừng, rẫy…?”. Thật khó chịu với những câu hỏi ấy, nhưng sau hai năm đội bóng Hoàng Anh Gia Lai đạt đỉnh vinh quang các giải trong nước, nhiều người càng hiểu hơn về Gia Lai và điều ấy cũng đã giúp cho thương hiệu Hoàng Anh Gia Lai trong hoạt động kinh doanh.
Năm 2008 là thời điểm gặp khá nhiều khó khăn của Hoàng Anh Gia Lai do thị trường chung đi xuống, đặc biệt là bất động sản, trong khi đó, Tập đoàn phải tập trung vốn để đầu tư vào các lĩnh vực dài hạn. Để vượt qua cái khó, Tập đoàn đã làm một cuộc “đại cách mạng” về giá nhà đất để vực dậy thị trường. Đó là việc hạ mức giá căn hộ Hoàng Anh Riverside (quận 2, TP Hồ Chí Minh) từ 2.500 USD/m2 xuống còn 1.100 USD/m2, nhưng vẫn đạt mức tăng trưởng lợi nhuận 50%... Theo báo cáo kết quả tình hình kinh doanh tài chính năm 2009, lợi nhuận của Hoàng Anh Gia Lai trên 1.700 tỷ đồng. Không chỉ trong nước, Hoàng Anh Gia Lai cũng tài trợ và thi công Làng vận động viên SEA Games 2009 và hướng nhiều hoạt động khá “màu mỡ” ra các nước bạn trong khu vực Đông Nam Á…
Nỗi khổ người giàu
Năm nay Đoàn Nguyên Đức đang ở tuổi 48, nhưng nhìn người anh già dặn hơn tuổi khá nhiều. Người nhỏ nhắn, ốm chắc và lạnh le chứ không bệ vệ như các giám đốc, đại gia chúng ta thường gặp. Có điều lạ, Ba Đức đi nhiều, giao du nhiều nhưng đặc biệt rất ít ăn nhậu và uống bia rượu. Hình như Ba Đức không có thời gian dành cho quán xá. Với mức lợi nhuận đạt hàng năm khá cao, bất chấp ảnh hưởng khủng hoảng kinh tế thế giới, Đoàn Nguyên Đức là một trong những người giàu nhất thị trường chứng khoán Việt Nam năm 2009, với giá trị số cổ phiếu mà ông đang nắm giữ ở mức 11.500 tỷ đồng. Thế nhưng gặp anh Ba Đức lúc nào cũng có vẻ như khổ sở lắm, luôn gắn mình trong phong cách của chiếc quần jean, áo sơmi, giày thể thao… Biết tính Ba Đức nên khi được gặp tôi cũng hay “kích”, anh Ba là đại gia mà sao khổ thế. Rồi tôi chỉ những chuyện đại gia làm không giống người khác như câu chuyện mua chiếc máy bay cá nhân đầu tiên tại Việt Nam năm 2008 (chiếc Beechcraft King Air 350), trị giá 7 triệu USD, mỗi tháng anh dành 300 triệu đồng giao Công ty Bay dịch vụ hàng không (VASCO) lo trọn gói; xây dựng Học viện bóng đá và có lúc đòi mua cả câu lạc bộ Arsenal… Ba Đức cười và bảo anh Ba làm cái gì cũng tính đến chín mười bước chứ không phải một hai bước, tuy nhiên không phải lúc nào sự mạnh mẽ, táo bạo cũng được ủng hộ, sự tiên phong ấy đôi lúc nhận được nhiều lời chỉ trích hơn là hưởng ứng, thậm chí kèm theo đó là hàng loạt những thị phi. Nhưng thực tế nếu không có quyết định táo bạo thì khó thành việc lớn. Tuy nhiên, chiến lược của Hoàng Anh Gia Lai những năm tới tập trung vào 4 ngành mũi nhọn là: bất động sản, khoáng sản, cây công nghiệp và thuỷ điện. Ngay ngày mùng 6 đầu năm anh đã họp kín cả ngày và triển khai nhanh những kế hoạch trong nước và điều quân đi nước ngoài…

Với Đoàn Nguyên Đức, được thua hay danh vị không phải là mục tiêu cuối cùng. Con người anh bôn ba thương trường nhiều năm, thành công có, thất bại không phải ít, nên Ba Đức nghiệm ra nhiều thứ, đặc biệt là chuyện giàu có như anh không hề sướng chút nào. Có lần gặp Ba Đức tôi hỏi, đại gia như anh thì sướng lắm, thiếu gì tiền mà vất vả? Ba Đức cười và bảo: “ Càng là đại gia càng khổ, không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi và hưởng thụ mà phần lớn dồn sức vào công việc”. Phần lớn buổi tối nào cũng 8 – 9h đêm Ba Đức mới ngồi vào bàn ăn. Đi công tác cũng khá bất chợt, đột xuất, không khi nào rảnh đôi chân thoăn thoắt của mình. Nếu tính bình quân, mỗi ngày đi kiểm tra một cơ sở kinh doanh thì Ba Đức phải đi hơn cả tháng trời vẫn không đều khắp trong và ngoài nước. Vậy anh quản lý bằng cách nào cho đảm bảo hoạt động kinh doanh thông suốt? Ba Đức trả lời nhanh: “Mỗi nơi tôi đều có cán bộ quản lý tốt nên không cần thị dát tận nơi mà điều hành từ xa là ổn. Hàng tháng, hàng quý mà phát hiện các cơ sở kinh doanh không hiệu quả thì người đứng đầu phải nhận lương thấp, thậm chí sẽ chuyển đổi công tác ngay…”. Ba Đức bảo: “Lợi nhuận của công ty gắn liền với quyền lợi của anh em nên không ai ỷ lại, làm lấy lệ cho xong chuyện mà đều nhiệt tình và sáng tạo. Tôi luôn sòng phẳng với anh em, luôn để lợi ích chung và riêng gắn bó chặt chẽ với nhau”. Người làm việc cho Ba Đức không sợ không công bằng, chỉ sợ anh không giỏi, năng lực yếu kém không trụ được với thời buổi kinh doanh hiện đại này. Vì cơ chế rõ ràng, sòng phẳng và ưu ái cho người làm tốt nên phần lớn những người “đầu quân” cho Ba Đức đều nhiệt tình và giỏi. Đã giỏi, làm tốt thì Ba Đức gắn nhanh cho quyền lợi nhất định. Ngoài lương, thưởng hàng tháng còn có cả những chiếc phong bì riêng, được tạo điều kiện mượn vốn mua ôtô, xây nhà… vì thế nên Ba Đức luôn giữ chân được những người tài giúp mình.

Ba Đức luôn tâm niệm, Hoàng Anh Gia Lai “phất” lên và giữ được “phong độ” trong cơ chế kinh doanh mới là nhờ biết dùng và trọng dụng những người tài. “Vậy có người cho rằng, giàu có bây giờ là nhờ buôn gian, bán lận, Ba Đức nghĩ sao?”. Nghe câu hỏi của tôi, Ba Đức cười và bảo: “Bây giờ cuộc sống xã hội, dân trí ngày càng cao, pháp luật cái gì cũng rõ như ban ngày không giấu đút, che đậy được đâu, làm ăn gian lận thì giàu nhanh nhưng chết cũng nhanh”. Vì vậy nên Ba Đức luôn nghĩ rằng, khó lắm mới gây dựng được cơ đồ như hôm nay, đã thành danh rồi thì dại gì đánh đổ nó đi mà làm bậy. Trong cuộc sống kinh doanh, tranh giành thị trường chỉ cần sơ xuất một chút là dễ gặp tai hoạ. Ba Đức đã từng gặp chuyện ấy, từng đau khổ vì chuyện cạnh tranh không lành mạnh ấy thấm thía lắm.

Bên chuyện kinh doanh, bóng đá là thứ mà Ba Đức mê nó như lẽ sống riêng của tâm hồn mình. Nhưng cũng quanh chuyện bóng đá, có lẽ Ba Đức cũng không giấu được lỗi buồn. Câu chuyện bầu Đức bị đề nghị khởi tố có lẽ mãi là một câu chuyện, một bài học mà cả đời Ba Đức thấm thía, đau đớn. Nhớ chuyện hôm ấy cả phố núi, rồi cả trong và ngoài nước râm ran không ngớt chuyện bầu Đức bị đề nghị khởi tố. Hàng chục ngàn công nhân của Hoàng Anh Gia Lai cũng bất ngờ và mất ăn, mất ngủ. Trong mỗi cuộc chơi bao giờ cũng có sự trả giá, cái gì quá trớn cũng sẽ ân hận. Ba Đức tâm niệm rằng kinh doanh phải biết tính lời, lỗ, nhưng đạo đức kinh doanh sẽ giúp anh đi dài và xa hơn. Thương hiệu Hoàng Anh Gia Lai đang vang xa cả thế giới hôm nay không phải ngẫu nhiên mà phải nói là trải qua một quá trình xây dựng từng “viên gạch” một.

Tôi hỏi Ba Đức, người ta thường nghĩ rằng là đại gia phải biết ăn chơi và có sự đam mê những điều xưa nay thiên hạ hay nhắc đến với người giàu có như cờ bạc, trai gái…? Ba Đức cười bảo: “Trời cho tôi cái tính không đam mê những thứ ấy, nếu có chắc chết lâu rồi” (cười). Cuộc đời có lắm nỗi đam mê, cám dỗ tầm thường nếu mình không giữ, không tránh được thì chết. Triết lý của đạo Phật cũng đã chỉ ra cho chúng ta, con người khổ là vì lòng tham, sân si… lòng tham vô đáy sẽ tự đánh mất mình và làm khổ mình.
Ba Đức quan niệm, làm doanh nghiệp không chỉ đóng góp cho quốc gia bằng nguồn nộp thuế mà phải làm rạng danh cho quốc gia, dân tộc bằng cả thương hiệu, sự uy tín và lớn mạnh của mình… Quốc gia có nhiều doanh nghiệp, doanh nhân làm ra của cải vật chất nổi tiếng thì quốc gia ấy sẽ trở nên cường thịnh, giàu có và lớn mạnh. Hy vọng rằng, đất nước Việt Nam chúng ta ngày càng có nhiều doanh nhân, doanh nghiệp làm nên sự nghiệp lớn bằng trái tim và khối óc chân chính của mình để giúp ích cho quê hương, đất nước.
Xem thêm…

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Thành

10:35 PM |

Cô gái trẻ, nhỏ nhắn nhưng có một "cơ nghiệp" khá lớn mà không phải người đứng tuổi nào cũng có thể gây dựng được.

"Mình kiếm niềm vui từ công việc của mình làm chứ không phải kiếm tiền" là câu trả lời nhẹ tênh của cô gái Bùi Thị Phương khi được hỏi về thu nhập tháng của mình. Với "cơ ngơi" 1 Trung tâm tiếng anh, 1 nhà hàng Mỳ Ý ở Hà Nội, 1 shop thời trang ở Hòa Bình, hiện tại thu nhập hàng tháng của Phương ít cũng phải tầm trăm triệu. Phương nói kĩ hơn về nguồn thu nhập của mình. "Trước mình có 3 shop thời trang nhưng sang nhượng 2 shop rồi, còn một shop ở Tam Điệp, Ninh Bình. Còn trung tâm Tiếng Anh, mình cũng có thu nhập vài ngàn đô. Có tháng kín phòng và cao điểm thì thu nhập còn tốt hơn."

Tuy nhiên, đó chưa phải là điều thú vị duy nhất từ cô gái đến từ Hòa Bình này.  tin nhan chuc mung nam moi



Profile:
Bùi Thị Phương
Sinh năm 1989, cung Song Tử
Cựu sinh viên khoa Quản trị Kinh doanh K47 - Đại học Ngoại thương
Hiện đang là Chủ của một Trung tâm Tiếng Anh uy tín, một nhà hàng Mỳ Ý tại Hà Nội, 1 shop thời trang ở Hòa Bình. Kế hoạch gần nhất trong năm 2013 là mở thêm trường Mầm non, Spa và xuất bản cuốn sách đầu tay. 
Tuy nhiên, ít ai biết được Phương đã bỏ dở việc học đại học. 

Từ ngày đi học phổ thông, tuy là con gái nhưng Phương luôn đứng top trong lớp Chuyên Lý của trường THPT Chuyên Hoàng Văn Thụ (Hòa Bình), điểm tổng kết Toán, Lý của cô thường ở con số khủng -  gần như10 phẩy.Thế nhưng ở những tháng đầu học Đại học, điểm số của Phương thấp, cô đã từng có "scandal" chạy ra khỏi lớp khi đang trong giờ học và khóc nức nở trên đường từ trường về nhà trọ.  

Khi biết vì sao Phương khóc có lẽ nhiều bạn sẽ giật mình, hoặc dè bĩu hoặc ngưỡng mộ. Phương khóc bởi theo cô, cô chán chường với những kiến thức được học trên giảng đường ĐH, nói đúng hơn là "vỡ mộng" về một cuộc sống sinh viên được lao đầu vào học và chơi đúng nghĩa. truyen sex

"Mình nghĩ khi mình nói lý do này, nhiều người sẽ cho rằng mình thể hiện rằng mình ta đây hoặc nghĩ do mình bị điểm thấp rồi đỗ lỗi, nhưng đó là do mình không hứng thú với những gì mà-mình-đang-học-đại-học. Mình nghĩ có lẽ cũng đang nhiều người như mình, chỉ là họ chấp nhận hoặc sau đôi ba câu than vãn rồi lại nghĩ không thay đổi được thực tế , chứ không khóc.  

4 tháng đầu của năm nhất ĐH của mình trôi qua rất nhanh nhưng cũng rất chậm. Nhanh là bởi 4 tháng ấy không đọng lại gì trong mình ngoài sự thất vọng, chậm là vì 4 tháng ấy là 4 tháng vật vờ ăn-học không chút hứng thú. Nhiều người bảo, mới 4 tháng đầu sao phải vội vàng, học được gì hay không phải chờ năm Hai, năm Ba ĐH mới thấy rõ chứ. Nhưng mình đã hỏi các anh chị khóa trên là họ thích làm gì, ra trường họ sẽ làm gì thì 95% không ai trả lời được, tất cả đều học để chờ bằng tốt nghiệp và những gì đang học chỉ để cày điểm cho một bằng tốt nghiệp đẹp. Có bằng, ra trường rồi tính. truyen sex

Và mình không phải như những cô gái điển hình - mong muốn một cuộc sống yên bình với một tấm bằng ĐH, rồi kiếm được một công việc ổn định, lấy chồng tốt, sống an nhàn. Đó không phải là một hy vọng xấu gì nhưng đó là cuộc sống chờ đợi may mắn. Còn mình muốn phải tự tạo vận may cho chính mình, mình muốn tuổi trẻ qua đi mà để sau này nhớ lại không hối tiếc. Mình quyết định khởi nghiệp."

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 2

Sau trận khóc ấy, Phương quyết định phải "làm một cái gì đó", bất kể là cái gì để được trải nghiệm từ thực tế, học từ thực tế. Thế là trong khi bạn bè vẫn miệt mài cày điểm số cao, Phương bắt tay vào kinh doanh. Phương chạy vạy khắp nơi, huy động mọi nguồn tiền nhỏ nhất có được và lê la khắp trên mạng, bằng kĩ năng này kĩ năng khác để hỏi được kinh nghiệm mở shop quần áo. Từ 1 shop thời trang trong ngõ nhỏ, đến năm 3 ĐH cô đã mở được 3 shop. Việc mở shop thời trang đối với Phương "không phải để kiếm tiền mà là để kiếm vốn", để xây dựng một cơ nghiệp.  

Cuối cùng, đến năm thứ 4 ĐH Phương đã mở một Trung Tâm Tiếng anh và một Nhà hàng Mỳ ý. Bước vào Nhà hàng Mỳ Ý của Phương, nhiều người cảm giác mình đang bước vào cantin sạch đẹp của một ngôi trường ĐH ở đâu đấy chứ không phải ở Việt Nam. Không có một chút không khí xô bồ mua bán, khách ăn chủ yếu là sinh viên và họ đến đây ăn Mỳ với những câu chuyện học hành, lập nghiệp, người ăn có thể thoái mái bày sách ra học, ngồi ở quán hàng tiếng đồng hồ để học mà không hề lo lắng về thời gian. Và giá Mỳ của nhà hàng thì chỉ bằng 1/2 giá của các nhà hàng khác, mặc dù đầu bếp đều là những đầu bếp hàng đầu ở các khách sạn lớn được Phương đến tận nơi xin làm hợp đồng nấu theo giờ. 

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 3
Nhân viên nhà hàng thân thiện với đồng phục chỉn chu

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 4

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 5
Điều mà Phương tự hào nhất về nhà hàng của mình đó là khu bếp, bởi khu bếp nhà hàng rất sạch sẽ, Phương rất khắt khe trong việc chế biến, vệ sinh nên luôn đòi hỏi nhân viên phải đảm bảo vệ sinh 100%. Ngoài là bán mỳ ý, thức ăn nhanh, cafe cho sinh viên, nhà hàng của Phương còn là nơi ăn trưa quen thuộc của dân công sở xung quanh khu vực Chùa Láng - Nguyễn Chí Thanh, các Câu lạc bộ của các trường ĐH Luật, Ngoại Thương, Ngoại Giao cũng thường tìm đến nhà hàng của cô để tổ chức sự kiện.  

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 6

Còn Trung tâm Tiếng Anh của Phương, cô kể với giá khóa học chỉ bằng 1/2 giá thị trường, nhưng giảng viên đều là người nước ngoài có chứng chỉ quốc tế, cơ sở vật chất, giáo trình bài bản. Ở trung tâm Tiếng Anh của Phương còn miễn phí lớp học cho những sinh viên thuộc hộ nghèo. Chúng tôi đến trung tâm Tiếng anh của Phương vào ca học 18h, trung tâm của Phương là một căn hộ chung cư ở Nguyễn Chí Thanh gồm có 4 phòng học, được trang trí rất sinh động và hiện đại. Các phòng học có từ 15-20 học viên, mỗi ca học thường đều có đủ 4 lớp học rất sôi nổi. 

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 7
Zoom vào một lớp học của Trung tâm

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 8
 Một trong những giảng viên của lớp học

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 9
Giảng viên người nước ngoài chụp hình với học viên của trung tâm

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 10
Lớp học được trang trí handmade sinh động

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 11
Nghe qua tưởng chừng quá trình khởi nghiệp kinh doanh của Phương cũng nhẹ tênh giống như cách cô nói về thu nhập, tuy nhiên Phương nói: tin nhan chuc mung nam moi

"Trước khi khởi nghiệp mình cũng được nghe các anh chị chia sẻ nhiều về những khó khăn gặp phải và mình luôn xác định tư tưởng rằng'' Khó khăn lúc nào  cũng có , nếu mình bỏ cuộc 1 lần thì mình sẽ rất dễ dàng bỏ cuộc những lần tiếp theo nữa và mình mãi mãi chả làm được gì. Vì thế mình phải tìm mọi cách xoay xở, tìm giải pháp để giải quyết nhanh khó khắn đó. Dần dần thành thói quen hàng ngày và giờ khó khăn đến mình chỉ cười thôi.
Thời gian đầu khi mở Trung tâm Tiếng Anh mình lỗ vốn vì đầu tư ban đầu nhiều, khách hàng chưa có nhiều. Mình chấp nhận lỗ, đến tháng thứ 3 mới bắt đầu ổn định dần."

Ba năm qua, cô bạn nói rằng điều là cô nhận được nhiều nhất từ công việc kinh doanh, đó là kinh nghiệm, dám đối đầu với khó khăn. Còn nếu nghe ai đó nói rằng con gái như Phương mà ham mê công việc, thành công như thế, thì dễ bị già trước tuổi. Phương chỉ cười, nói: "Nếu ngày trước mình chấp nhận một cuộc sống bằng phẳng, không khởi nghiệp thì bây giờ còn già nhiều đi nữa vì nhàm chán. Nhiều người nói rằng mình máu me kinh doanh, nhưng thực ra mình chỉ "máu me" làm việc để có một cuộc sống đích thực, ý nghĩa, không chờ đợi vào một người đàn ông như phần nhiều các cô gái bây giờ đang nghĩ."

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 12

Phương cho biết, những gì cô bạn làm đều nhằm mục đích tạo giá trị tinh thần cho bản thân và cho xã hội và mục tiêu lợi nhuận không đặt lên hàng đầu, luôn mong muốn tạo dựng sự khác biệt. Quan điểm của Phương trong kinh doanh là ''Nếu tạo ra 1 sản phẩm tốt mà giá cao thì thường thôi, nhưng tạo ra những sản phẩm cao cấp mà giá sinh viên mới là điều đáng làm'' . Ngoài ra, khi nhìn vào Phương, ai cũng hiểu vì sao cô nói thế. Một vẻ bề ngoài giản dị, không cầu kỳ kiểu cách, điện thoại, xe Phương dùng đều là những hàng bình dân. 

Khi nhìn vào nhiều người sẽ ngưỡng mộ Phương,  gia đình và họ hàng rất tự hào và hãnh diện về cô. Thế nhưng đối với Phương, những gì cô làm chưa có lớn cả, bởi những gì mình làm được chỉ là 1 phần nhỏ trong sự nghiệp mà Phương sẽ theo đuổi thôi. Tiếp theo gần nhât sẽ là mở trường mầm non, spa giá mềm cho Sinh viên, 1 chuỗi nhà hàng cao cấp hơn... và nhiều dự án đang ấp ủ nữa. Và tất nhiên, với giá cả dễ chịu nhất. Thành công là thế, nhưng không ai biết, Phương vẫn chưa tốt nghiệp ĐH. Việc kinh doanh bận rộn, khiến cô chưa kịp thi hết môn để ra trường, bất ngờ hơn, nếu tốt nghiệp, bằng ĐH của Phương chỉ là bằng Trung bình. 

Khi được hỏi về số tiền kiếm được, Phương chia sẻ: hiện tại thì hầu như tiền cô bạn kiếm được giành để phát triển và mở rộng kinh doanh của mình cho hoành tráng và chuyên nghiệp hơn. Còn sau này có nhiều tiền thì 90% tài sản của cô sẽ làm từ thiện và giúp người nghèo. Câu nói chốt tưởng như đùa nhưng lại khiến những ai biết Phương đều thấy tin tưởng: "Mình chắc chắn sau này sẽ rất giàu nên 10% tài sản đủ cho 1 cuộc sống tốt rồi.".
Xem thêm…

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Thành

10:35 PM |

Cô gái trẻ, nhỏ nhắn nhưng có một "cơ nghiệp" khá lớn mà không phải người đứng tuổi nào cũng có thể gây dựng được.

"Mình kiếm niềm vui từ công việc của mình làm chứ không phải kiếm tiền" là câu trả lời nhẹ tênh của cô gái Bùi Thị Phương khi được hỏi về thu nhập tháng của mình. Với "cơ ngơi" 1 Trung tâm tiếng anh, 1 nhà hàng Mỳ Ý ở Hà Nội, 1 shop thời trang ở Hòa Bình, hiện tại thu nhập hàng tháng của Phương ít cũng phải tầm trăm triệu. Phương nói kĩ hơn về nguồn thu nhập của mình. "Trước mình có 3 shop thời trang nhưng sang nhượng 2 shop rồi, còn một shop ở Tam Điệp, Ninh Bình. Còn trung tâm Tiếng Anh, mình cũng có thu nhập vài ngàn đô. Có tháng kín phòng và cao điểm thì thu nhập còn tốt hơn."

Tuy nhiên, đó chưa phải là điều thú vị duy nhất từ cô gái đến từ Hòa Bình này. 



Profile:
Bùi Thị Phương
Sinh năm 1989, cung Song Tử
Cựu sinh viên khoa Quản trị Kinh doanh K47 - Đại học Ngoại thương
Hiện đang là Chủ của một Trung tâm Tiếng Anh uy tín, một nhà hàng Mỳ Ý tại Hà Nội, 1 shop thời trang ở Hòa Bình. Kế hoạch gần nhất trong năm 2013 là mở thêm trường Mầm non, Spa và xuất bản cuốn sách đầu tay. 
Tuy nhiên, ít ai biết được Phương đã bỏ dở việc học đại học. 

Từ ngày đi học phổ thông, tuy là con gái nhưng Phương luôn đứng top trong lớp Chuyên Lý của trường THPT Chuyên Hoàng Văn Thụ (Hòa Bình), điểm tổng kết Toán, Lý của cô thường ở con số khủng -  gần như10 phẩy.Thế nhưng ở những tháng đầu học Đại học, điểm số của Phương thấp, cô đã từng có "scandal" chạy ra khỏi lớp khi đang trong giờ học và khóc nức nở trên đường từ trường về nhà trọ. 

Khi biết vì sao Phương khóc có lẽ nhiều bạn sẽ giật mình, hoặc dè bĩu hoặc ngưỡng mộ. Phương khóc bởi theo cô, cô chán chường với những kiến thức được học trên giảng đường ĐH, nói đúng hơn là "vỡ mộng" về một cuộc sống sinh viên được lao đầu vào học và chơi đúng nghĩa. 

"Mình nghĩ khi mình nói lý do này, nhiều người sẽ cho rằng mình thể hiện rằng mình ta đây hoặc nghĩ do mình bị điểm thấp rồi đỗ lỗi, nhưng đó là do mình không hứng thú với những gì mà-mình-đang-học-đại-học. Mình nghĩ có lẽ cũng đang nhiều người như mình, chỉ là họ chấp nhận hoặc sau đôi ba câu than vãn rồi lại nghĩ không thay đổi được thực tế , chứ không khóc. 

4 tháng đầu của năm nhất ĐH của mình trôi qua rất nhanh nhưng cũng rất chậm. Nhanh là bởi 4 tháng ấy không đọng lại gì trong mình ngoài sự thất vọng, chậm là vì 4 tháng ấy là 4 tháng vật vờ ăn-học không chút hứng thú. Nhiều người bảo, mới 4 tháng đầu sao phải vội vàng, học được gì hay không phải chờ năm Hai, năm Ba ĐH mới thấy rõ chứ. Nhưng mình đã hỏi các anh chị khóa trên là họ thích làm gì, ra trường họ sẽ làm gì thì 95% không ai trả lời được, tất cả đều học để chờ bằng tốt nghiệp và những gì đang học chỉ để cày điểm cho một bằng tốt nghiệp đẹp. Có bằng, ra trường rồi tính.

Và mình không phải như những cô gái điển hình - mong muốn một cuộc sống yên bình với một tấm bằng ĐH, rồi kiếm được một công việc ổn định, lấy chồng tốt, sống an nhàn. Đó không phải là một hy vọng xấu gì nhưng đó là cuộc sống chờ đợi may mắn. Còn mình muốn phải tự tạo vận may cho chính mình, mình muốn tuổi trẻ qua đi mà để sau này nhớ lại không hối tiếc. Mình quyết định khởi nghiệp."

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 2

Sau trận khóc ấy, Phương quyết định phải "làm một cái gì đó", bất kể là cái gì để được trải nghiệm từ thực tế, học từ thực tế. Thế là trong khi bạn bè vẫn miệt mài cày điểm số cao, Phương bắt tay vào kinh doanh. Phương chạy vạy khắp nơi, huy động mọi nguồn tiền nhỏ nhất có được và lê la khắp trên mạng, bằng kĩ năng này kĩ năng khác để hỏi được kinh nghiệm mở shop quần áo. Từ 1 shop thời trang trong ngõ nhỏ, đến năm 3 ĐH cô đã mở được 3 shop. Việc mở shop thời trang đối với Phương "không phải để kiếm tiền mà là để kiếm vốn", để xây dựng một cơ nghiệp. 

Cuối cùng, đến năm thứ 4 ĐH Phương đã mở một Trung Tâm Tiếng anh và một Nhà hàng Mỳ ý. Bước vào Nhà hàng Mỳ Ý của Phương, nhiều người cảm giác mình đang bước vào cantin sạch đẹp của một ngôi trường ĐH ở đâu đấy chứ không phải ở Việt Nam. Không có một chút không khí xô bồ mua bán, khách ăn chủ yếu là sinh viên và họ đến đây ăn Mỳ với những câu chuyện học hành, lập nghiệp, người ăn có thể thoái mái bày sách ra học, ngồi ở quán hàng tiếng đồng hồ để học mà không hề lo lắng về thời gian. Và giá Mỳ của nhà hàng thì chỉ bằng 1/2 giá của các nhà hàng khác, mặc dù đầu bếp đều là những đầu bếp hàng đầu ở các khách sạn lớn được Phương đến tận nơi xin làm hợp đồng nấu theo giờ. 

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 3
Nhân viên nhà hàng thân thiện với đồng phục chỉn chu

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 4

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 5
Điều mà Phương tự hào nhất về nhà hàng của mình đó là khu bếp, bởi khu bếp nhà hàng rất sạch sẽ, Phương rất khắt khe trong việc chế biến, vệ sinh nên luôn đòi hỏi nhân viên phải đảm bảo vệ sinh 100%. Ngoài là bán mỳ ý, thức ăn nhanh, cafe cho sinh viên, nhà hàng của Phương còn là nơi ăn trưa quen thuộc của dân công sở xung quanh khu vực Chùa Láng - Nguyễn Chí Thanh, các Câu lạc bộ của các trường ĐH Luật, Ngoại Thương, Ngoại Giao cũng thường tìm đến nhà hàng của cô để tổ chức sự kiện. 

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 6

Còn Trung tâm Tiếng Anh của Phương, cô kể với giá khóa học chỉ bằng 1/2 giá thị trường, nhưng giảng viên đều là người nước ngoài có chứng chỉ quốc tế, cơ sở vật chất, giáo trình bài bản. Ở trung tâm Tiếng Anh của Phương còn miễn phí lớp học cho những sinh viên thuộc hộ nghèo. Chúng tôi đến trung tâm Tiếng anh của Phương vào ca học 18h, trung tâm của Phương là một căn hộ chung cư ở Nguyễn Chí Thanh gồm có 4 phòng học, được trang trí rất sinh động và hiện đại. Các phòng học có từ 15-20 học viên, mỗi ca học thường đều có đủ 4 lớp học rất sôi nổi. 

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 7
Zoom vào một lớp học của Trung tâm

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 8
 Một trong những giảng viên của lớp học

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 9
Giảng viên người nước ngoài chụp hình với học viên của trung tâm

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 10
Lớp học được trang trí handmade sinh động

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 11
Nghe qua tưởng chừng quá trình khởi nghiệp kinh doanh của Phương cũng nhẹ tênh giống như cách cô nói về thu nhập, tuy nhiên Phương nói: 

"Trước khi khởi nghiệp mình cũng được nghe các anh chị chia sẻ nhiều về những khó khăn gặp phải và mình luôn xác định tư tưởng rằng'' Khó khăn lúc nào  cũng có , nếu mình bỏ cuộc 1 lần thì mình sẽ rất dễ dàng bỏ cuộc những lần tiếp theo nữa và mình mãi mãi chả làm được gì. Vì thế mình phải tìm mọi cách xoay xở, tìm giải pháp để giải quyết nhanh khó khắn đó. Dần dần thành thói quen hàng ngày và giờ khó khăn đến mình chỉ cười thôi.
Thời gian đầu khi mở Trung tâm Tiếng Anh mình lỗ vốn vì đầu tư ban đầu nhiều, khách hàng chưa có nhiều. Mình chấp nhận lỗ, đến tháng thứ 3 mới bắt đầu ổn định dần."

Ba năm qua, cô bạn nói rằng điều là cô nhận được nhiều nhất từ công việc kinh doanh, đó là kinh nghiệm, dám đối đầu với khó khăn. Còn nếu nghe ai đó nói rằng con gái như Phương mà ham mê công việc, thành công như thế, thì dễ bị già trước tuổi. Phương chỉ cười, nói: "Nếu ngày trước mình chấp nhận một cuộc sống bằng phẳng, không khởi nghiệp thì bây giờ còn già nhiều đi nữa vì nhàm chán. Nhiều người nói rằng mình máu me kinh doanh, nhưng thực ra mình chỉ "máu me" làm việc để có một cuộc sống đích thực, ý nghĩa, không chờ đợi vào một người đàn ông như phần nhiều các cô gái bây giờ đang nghĩ."

Cô gái "tỉnh lẻ" kiếm tiền trăm triệu trên đất Hà Nội 12

Phương cho biết, những gì cô bạn làm đều nhằm mục đích tạo giá trị tinh thần cho bản thân và cho xã hội và mục tiêu lợi nhuận không đặt lên hàng đầu, luôn mong muốn tạo dựng sự khác biệt. Quan điểm của Phương trong kinh doanh là ''Nếu tạo ra 1 sản phẩm tốt mà giá cao thì thường thôi, nhưng tạo ra những sản phẩm cao cấp mà giá sinh viên mới là điều đáng làm'' . Ngoài ra, khi nhìn vào Phương, ai cũng hiểu vì sao cô nói thế. Một vẻ bề ngoài giản dị, không cầu kỳ kiểu cách, điện thoại, xe Phương dùng đều là những hàng bình dân. 

Khi nhìn vào nhiều người sẽ ngưỡng mộ Phương,  gia đình và họ hàng rất tự hào và hãnh diện về cô. Thế nhưng đối với Phương, những gì cô làm chưa có lớn cả, bởi những gì mình làm được chỉ là 1 phần nhỏ trong sự nghiệp mà Phương sẽ theo đuổi thôi. Tiếp theo gần nhât sẽ là mở trường mầm non, spa giá mềm cho Sinh viên, 1 chuỗi nhà hàng cao cấp hơn... và nhiều dự án đang ấp ủ nữa. Và tất nhiên, với giá cả dễ chịu nhất. Thành công là thế, nhưng không ai biết, Phương vẫn chưa tốt nghiệp ĐH. Việc kinh doanh bận rộn, khiến cô chưa kịp thi hết môn để ra trường, bất ngờ hơn, nếu tốt nghiệp, bằng ĐH của Phương chỉ là bằng Trung bình. 

Khi được hỏi về số tiền kiếm được, Phương chia sẻ: hiện tại thì hầu như tiền cô bạn kiếm được giành để phát triển và mở rộng kinh doanh của mình cho hoành tráng và chuyên nghiệp hơn. Còn sau này có nhiều tiền thì 90% tài sản của cô sẽ làm từ thiện và giúp người nghèo. Câu nói chốt tưởng như đùa nhưng lại khiến những ai biết Phương đều thấy tin tưởng: "Mình chắc chắn sau này sẽ rất giàu nên 10% tài sản đủ cho 1 cuộc sống tốt rồi.".
Xem thêm…

Search This Blog